Tôi tưởng mình chịu khó, thật ra số lần khó chịu nhiều hơn trong đời.
Tôi tưởng mình ít nông nổi, thật ra tôi vẫn vướng hoài khi nổi nóng.
Tôi tưởng mình bao dung, thật ra tôi dễ...bung dao.
Tôi tưởng mình tỉnh táo, thật ra trái táo còn tỉnh hơn tôi.
Tôi tưởng mình dễ thương, thật ra thương không dễ.
Tôi tưởng mình biết lắng nghe, thật ra tôi muốn người khác phải lắng còn tôi không nghe.
Tôi tưởng mình hay cho đi, thật ra vừa chi vừa đo.
Tôi tưởng mình phục vụ, nhưng thấy có vụ nào là phục liền.
Tôi tưởng mình từ nhân, thật ra có khi Tần cũng chẳng dữ như tôi.
Tôi tưởng mình dễ bỏ qua, nhưng bao mùa Vượt Qua mà tôi vẫn chưa bỏ.
Tôi tưởng mình không ích kỉ, nhưng hay chọn việc chỉ có ích cho tôi.
Tôi tưởng mình khiêm tốn, thật ra là gấp bốn tự kiêu.
Tôi tưởng mình hiểu nhiều, thật ra phần lớn là hiểu sai hiểu lầm.
Tôi tưởng mình ngon cơm, thật ra chuyện đơn giản như nấu cơm mà cũng chưa được ngon.
Tôi tưởng mình cao thượng, nhưng ai không thương là tôi...cạo.
Tôi tưởng mình mộ đạo, nhưng bao lần tôi đã đào mồ chôn sống tha nhân.
Tôi tưởng lòng mình là thanh tâm, thật ra lắm lúc vừa thâm vừa tanh.
Tôi tưởng rằng tôi hiền lành, nhưng ai đụng phải là tôi hành (hung) liền.
Tôi tưởng mình thường tốt như tiên, nhưng khi có chuyện thì tiền tốt mới thương.
Tôi tưởng mình can trường, thật ra có khi đó chỉ là trương và càn.
Tôi tưởng mình công chính lặng thầm, thật ra vừa kinh vừa trống cho thiên hạ vỗ tay.
Tôi tưởng miệng mình nói lời hay, nhưng đã phát ra đủ thứ chua cay trên đời.
Tôi tưởng mình hay tươi cười, nhưng soi gương thấy đười ươi hiện hình.
Tôi tưởng bản thân khó bực mình, thật ra tôi dễ giãy nảy hơn cả cái bình mực.
Tôi tưởng mình hay làm phúc, nhưng có khi việc ấy lại làm nhục tha nhân.
Tôi tưởng niềm tin mình tín trung, thật ra khi nào sự việc xảy ra trúng ý thì tôi mới tin.
Tôi tưởng mình sâu sắc tâm linh, nhưng soi xét kĩ thấy linh tinh không à.
Tôi tưởng mình biết thứ tha, nhưng lại hằn học: “Cái thứ đó tao không tha!”
Tôi tưởng mình thường hát ca, thật ra tôi ca (cẩm) nhiều hơn hát.
Tôi cho suy nghĩ mình là lý tưởng, biết đâu tôi chỉ đang tưởng lầm mình có lý.
Tôi tưởng…
Ôi, bệnh tưởng của tôi…
***
Hôm nay tự xét lòng mình
Mong sao càng sống càng tình càng yêu.
Ngày mai tuổi đã xế chiều
Hôm nay ráng sống thêm yêu thêm tình.
Yêu thật phải có hi sinh
Xin Thầy dẫn dắt hành trình, Thầy ơi!
Giuse Việt O.Carm
(Trích từ email anh Phạm Ngọc Thanh)