Alleluia, alleluia !
- Cha của Đức Giê-su Ki-tô, Chúa chúng ta, đã soi lòng trí
để chúng ta biết thế nào là sự cậy trông Chúa kêu gọi chúng ta. - Alleluia.
-----------------
Mọi người đều ăn no.
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo Thánh Mát-thêu.
13 Nghe tin ấy, Đức Giê-su lánh khỏi nơi đó, đi thuyền đến một chỗ hoang vắng riêng biệt. Nghe biết vậy, đông đảo dân chúng từ các thành đi bộ mà theo Người.
14 Ra khỏi thuyền, Đức Giê-su trông thấy một đoàn người đông đảo thì chạnh lòng thương, và chữa lành các bệnh nhân của họ.
15 Chiều đến, các môn đệ lại gần thưa với Người: "Nơi đây hoang vắng, và đã muộn rồi, vậy xin Thầy cho dân chúng về, để họ vào các làng mạc mua lấy thức ăn."
16 Đức Giê-su bảo: "Họ không cần phải đi đâu cả, chính anh em hãy cho họ ăn."
17 Các ông đáp: "Ở đây, chúng con chỉ có vỏn vẹn năm cái bánh và hai con cá! "
18 Người bảo: "Đem lại đây cho Thầy!"
19 Rồi sau đó, Người truyền cho dân chúng ngồi xuống cỏ. Người cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra, trao cho môn đệ. Và môn đệ trao cho dân chúng.
20 Ai nấy đều ăn và được no nê. Những mẩu bánh còn thừa, người ta thu lại được mười hai giỏ đầy.
21 Số người ăn có tới năm ngàn đàn ông, không kể đàn bà và trẻ con.
Giai đoạn làm phép bánh, liền sau khi tin ông Gio-an Tẩy Giả bị hành quyết theo lệnh vua Hê-rô-đê. Phản ứng đầu tiên của Chúa Giê-su có vẻ thận trọng, là ẩn mình: «Nghe tin ấy, Đức Giê-su lánh khỏi nơi đó, đi thuyền đến một chỗ hoang vắng riêng biệt.» (Mt14, 13) . Nhưng không bao lâu, đám đông bị thu hút đi theo Ngài, vì thế Chúa không thể cưỡng lại được, vì: «Đức Giê-su trông thấy một đoàn người đông đảo thì chạnh lòng thương» (c14) Thánh Mát-thêu nói cho chúng ta. Thì đây, dường như Ngài phạm hai lỗi, thứ nhất là không thận trọng, thứ hai là điên rồ. Trước tiên không thận trọng về mặt chính trị, vì sự khôn ngoan dạy phải làm cho người ta quên đi; nổi danh sẽ làm thiệt cho Ngài. Sau điên rồ, tưởng rằng năm chiếc bánh và hai con cá đủ nuôi một đám đông như thế.
Các môn đệ, thực tế hơn, lưu ý rằng chỉ như thế thì quá ít, nhưng Chúa Giê-su cũng biết tính toán như họ, bèn điềm nhiên nói: «chính anh em hãy cho họ ăn» (c16). Sở dĩ Chúa nói như thế để không làm lúng túng: Họ có thể, nhưng họ không biết…hay là họ không tin. Còn tiên tri Ê-li-sê thì như Chúa Giê-su, việc chia ra vẫn có thể được, cho bao nhiêu người cũng có thể. Thời nạn đói, một tín hữu đem dâng hai mươi cái bánh làm bằng lúa mạch, ông Ê-li-sê liền nói cho người giúp việc: «Phát cho người ta ăn» (2V4, 42). Nhưng người ấy nhận thấy ngay, như thế làm sao đủ: «Có bằng này, sao con có thể phát cho cả trăm người ăn được?» Ông Ê-li-sê trả lời: «Cứ phát cho người ta ăn! Vì ĐỨC CHÚA phán thế này: Họ sẽ ăn, mà vẫn còn dư.» (2V4, 43). Và thật vậy, người giúp việc cho phân phát, và tài liệu chép rằng: «Tiểu đồng phát cho người ta. Họ đã ăn, mà vẫn còn dư, như lời ĐỨC CHÚA phán.» (2V4, 44)
Ở đây cũng thế, Thánh Mát-thêu lưu ý sự bất cân đối giữa số người tham dự và phần thức ăn ít ỏi, việc phân phát và thức ăn dư được gom lại. Nhưng có khác nhau ở chỗ nào giữa Chúa Giê-su và tiên tri Ê-li-sê? Cả hai có điểm gì giống nhau, Chúa Giê-su và Ê-li-sê? Bí mật của cả hai là gì? Hình như bí mật của cả hai rất đơn giản. Thứ nhất cả hai đều tin việc chia cho mọi người khả thi, vì cả hai tín thác vào Thiên Chúa: Ê-li-sê trích Lời của Chúa: «Họ sẽ ăn, mà vẫn còn dư» , Chúa Giê-su làm cử chỉ ban phép lành trên bánh (vì Thánh sử Mát-thêu ghi nhận rõ có «làm phép»: «ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra, trao cho môn đệ» (c19). Đây không phải một cử chi ma thuật trên bánh; mà là nhìn nhận bánh do Thiên Chúa ban và xin Ngài cho dùng để nuôi dưỡng người đói.
Việc nêu lên thức ăn còn dư trong hai bài tường thuật và Thánh Mát-thêu cho biết chính xác: «Ai nấy đều ăn và được no nê » (c20) làm nổi bật ơn Chúa tràn đầy. Điều này làm nhớ đến Ma-na trong thời Xuất hành: «các ngươi sẽ được ăn bánh thoả thuê, và các ngươi sẽ biết rằng Ta là ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của các ngươi» (Xh16, 12)
Điều thứ hai - nhưng đây là điều tiên khởi - cả hai đều quan tân đến việc đói của dân chúng. Đối với tiên tri Ê-li-se, sách các Vua ghi rõ rằng đó là vào lúc có nạn đói hoành hành, và chỉ ông có ý phân chia bánh ra, đó là điều tất nhiên của sứ vụ ông; còn đối với Chúa Giê-su, Thánh sử Mát-thêu bắt đầu bài tường thuật chép rằng: «Đức Giê-su lánh khỏi nơi đó, đi thuyền đến một chỗ hoang vắng riêng biệt.» (c13) Điều này nói lên, ít nữa, Ngài muốn có một chút yên tịnh; nhưng Ngài chấp nhận người ta đi theo, cho dân chúng đến gần, chấp nhận họ là người lân cận…điều này dẫn đến Chúa lỗi thận trọng và sự điên rồ, như đã nói từ đầu.
Các môn đệ muôn thuở của Ngài cũng được mời gọi, chính sự bất cẩn và điên rồ ấy: chỉ cần có lòng tin đủ mạnh để nhớ rằng sự chia sẻ làm nên phép lạ.
***
Tác giả: bà Marie-Noëlle Thabut
Nguồn: http://www.eglise.catholique.fr/
Dịch giả: Ernest Marco Huỳnh Lương