Giới thiệu:
Quý anh chị cursillista rất thân mến.
Chúng ta thường nghe nói: “Có tiền mua Tiên cũng được”, câu nói này cho thấy sức mạnh của đồng tiền thật vô biên. Tuy nhiên có nhiều trường hợp có những thứ còn có giá trị hơn đồng tiền gấp nhiều lần. Câu chuyện mà chúng tôi muốn chia sẻ với quý Anh Chị sau đây, minh chứng một Triết lý sống, đầy cảm xúc trong một tinh thần Nhân bản.
Thân kính
BUỔI TIỆC BỊ ĐÁNH CẮP.
Thân phận bọt bèo
Ngay khi cô bé đến, cô bé đi thẳng vào nhà bếp để xem con khỉ có ở đó không. Nó đã ở đó: thật là nhẹ cả người! Cô đã không thích nhìn nhận rằng mẹ cô nói đúng. Mẹ cô đã cười nhạo. Khỉ dự tiệc sinh nhật ư? Dẹp đi, con cứ tin những điều vô nghĩa người ta nói với con! Cô bé nghĩ mẹ cô đang bực mình, nhưng không phải bực mình vì con khỉ, mà bực mình vì chính bữa tiệc này.
Mẹ cô nói với cô: “Mẹ không muốn con đi. Đó là bữa tiệc của những người giàu.”
Cô bé đã học về tôn giáo ở trường. Cô bé nói: “Người giàu cũng lên Thiên đường.”
Người mẹ nói: “Dẹp Thiên đường đi.”
Cô bé không chấp nhận cách mẹ cô nói. Cô chỉ vừa lên 9 tuổi, và cô là một trong những học sinh giỏi nhất lớp.
Cô bé nói: “Con sẽ đi vì con đã được mời. Và con được mời vì Luciana là bạn con. Thế thôi.”
“Ờ, bạn con,” mẹ cô nói giọng cáu kỉnh. Bà ấy ngưng lại một lúc. Cuối cùng bà ấy nói: “Nghe đây, Rosaura.Người đó không phải là bạn con. Con có biết con là gì đối với họ không? Con là con gái của một hầu gái, thế thôi.”
Rosaura chớp mắt rất mạnh: cô sẽ không khóc. Rồi cô hét lên: “Mẹ im đi! Mẹ không biết gì về tình bạn cả!”
(Ảnh chỉ có tính minh họa)
Mỗi buổi chiều cô thường tới nhà của Luciana và cả hai cùng làm bài tập ở nhà trong khi mẹ của Rosaura dọp dẹp nhà cửa cho gia đình cha mẹ Luciana. Họ cùng uống trà ở trong bếp và nói cho nhau nghe những điều bí mật. Rosaura thích mọi thứ trong ngôi nhà lớn, và cô bé cũng yêu mến những người sống trong ngôi nhà đó.
“Con sẽ đi vì đó là buổi tiệc dễ thương nhất thế giới, Luciana đã nói cho con biết là buổi tiệc sẽ như thế. Sẽ có một ảo thuật gia, và ông ấy sẽ mang đến một con khỉ và mọi thứ.”
Người mẹ xoay người lại để nhìn cho rõ đứa con của mình, và vênh váo đặt tay của bà lên hông cô bé.
Bà nói: “Khỉ dự tiệc sinh nhật à? Dẹp đi, con cứ tin những điều vô nghĩa người ta nói với con ư !”
Rosaura bị xúc phạm nặng nề. Cô nghĩ mẹ cô không công bằng khi buộc tội những người khác là dối trá chỉ vì họ giàu có. Rosaura cũng muốn được giàu có, dĩ nhiên. Nếu một ngày kia cô thành công và sống trong một dinh thự đẹp, không hiểu mẹ cô có còn yêu cô nữa không? Cô bé cảm thấy rất buồn. Cô muốn đi dự buổi tiệc đó hơn bất cứ điều gì khác trên đời.
Cô lẩm bẩm, hầu như không động đậy môi: “Mình sẽ chết mất nếu mình không đi.”
Và cô không biết chắc có phải mẹ cô đã được nghe ai nói điều gì đó không, nhưng vào buổi sáng ngày có buổi tiệc, cô phát hiện ra mẹ cô đã hồ cứng bộ áo mặc lễ Giáng Sinh của cô. Và vào buổi chiều, sau khi đã gội đầu cho cô, mẹ cô xả tóc cô bằng nước giấm táo để nó bóng mượt. Trước khi ra đi, Rosaura ngắm mình trong gương với chiếc áo đầm dài màu trắng và mái tóc óng ả, và nghĩ cô rất xinh.
Phu nhân Ines cũng có vẻ chú ý. Khi bà nhìn thấy cô, bà nói:
“Hôm nay trông con mới dễ thương làm sao, Rosaura.”
Rosaura dùng tay hất nhẹ cái váy hồ bột cứng của cô và bước vào phòng tiệc với bước đi vững vàng. Cô chào Luciana và hỏi về con khỉ. Luciana làm ra vẻ bí mật và thầm thì vào tai Rosaura: “Nó ở trong bếp. Nhưng đừng nói cho ai biết vì đó là điều sẽ làm họ ngạc nhiên.”
Rosaura muốn biết chắc. Cô thận trọng đi vào nhà bếp và ở đó cô nhìn thấy nó: nó ở trong cũi, đang trầm ngâm. Trông nó ngộ nghĩnh quá đến nỗi cô bé đứng đó một lúc, quan sát nó, và sau đó, thỉnh thoảng cô lại lẻn ra khỏi phòng tiệc không để ai nhìn thấy và đi đến ngắm nó. Rosaura là người duy nhất được phép vào nhà bếp. Phu nhân Ines nói: “Con thì được, nhưng những đứa trẻ khác thì không. Chúng ồn ào quá lắm. Chúng có thể đánh vỡ cái gì đó.” Rosaura chưa bao giờ làm vỡ thứ gì. Ngay cả khi cô mang một bình nước cam, mang từ trong nhà bếp ra phòng ăn. Cô cẩn thận và không làm tràn ra giọt nước nào. Và phu nhân Ines đã nói: “Con chắc là con mang được một bình to như thế không?” Dĩ nhiên, cô có thể mang được. Cô không lóng ngóng như những người trẻ tuổi khác. Như cô bé tóc vàng kia có cái kẹp nơ con bướm trên mái tóc. Khi cô đã trông thấy Rosaura, cô bé có cái kẹp nơ con bướm đã hỏi:
“Còn cô? Cô là ai?”
Rosaura nói: “Tôi là bạn của Luciana.”
Cô gái kẹp nơ con bướm nói: “Không phải, cô không phải là bạn của Luciana vì tôi là chị họ của cô ấy, tôi biết tất cả các bạn của cô ấy. Và tôi không biết cô.”
Rosaura nói: “Thế thì sao. Tôi đến đây mỗi chiều với mẹ tôi và chúng tôi làm bài với nhau.”
Cô gái cười, hỏi: “Cô và mẹ cô làm bài cùng với nhau hả?”
Rosaura nói, rất nghiêm túc: “Tôi và Luciana làm bài cùng với nhau.”
Cô gái có kẹp tóc nơ con bướm nhún vai.
Cô ta nói: “Như thế không phải là bạn. Các cô có học cùng trường với nhau không?”
“Không.”
Cô gái nói, có vẻ nóng nảy: “Vậy do đâu cô quen cô ấy?”
Rosaura nhớ rất rõ lời mẹ cô dặn. Cô hít thở sâu.
Cô bé nói: “Tôi là con gái của nhân viên.”
Mẹ cô nói rất rõ ràng: “Nếu có ai hỏi, con nói con là con gái của nhân viên, thế thôi.”
Bà cũng dặn thêm cô: “Và tỏ ra hãnh diện về điều đó.” Nhưng Rosaura nghĩ rằng trong đời cô, cô sẽ không bao giờ dám nói điều gì như vậy.
Cô gái có kẹp tóc nơ con bướm nói: “Nhân viên gì? Nhân viên trong cửa hàng hả?”
“Không,” Rosaura có vẻ bực mình. “Mẹ tôi không bán thứ gì trong bất cứ cửa hàng nào cả, thế đó.”
Cô gái có kẹp nơ con bướm nói: “Vậy làm sao bà ấy là nhân viên được?”
Đúng lúc đó Phu nhân Ines đi tới nói suỵt suỵt, và nhờ Rosaura đưa bánh mì xúc-xích ra, vì cô bé biết ngôi nhà này rõ hơn những người khác.
“Thấy chưa?” Rosaura nói với cô bé có kẹp con bươm bướm, và khi không ai thấy, cô đá vào cẳng chân cô kia.
_______________
Trừ cô gái có kẹp tóc nơ con bướm ra, còn tất cả những người khác đều vui vẻ. Người mà cô bé thích nhất là Luciana, cô gái đội vương miện sinh nhật bằng vàng; và sau đó là các cậu bé trai. Rosaura thắng cuộc đua đứng trong bao tải nhảy về phía trước, và không ai bắt được cô khi cô chơi rồng rắn trên mây. Khi họ chia hai toán để chơi trò đố chữ, tất cả các cậu trai đều muốn cô bé ở phía họ. Rosaura cảm thấy cả đời chưa bao giờ được hạnh phúc như thế.
Nhưng còn điều thú vị nhất vẫn chưa đến. Điều thú vị sẽ đến sau khi Luciana thổi tắt các cây nến. Trước hết là bánh kem. Phu nhân Ines đã nhờ cô đưa bánh mời khắp lượt, và Rosaura rất thích thú công việc này, vì ai cũng gọi cô: “Tôi nè, tôi nè!” Rosaura nhớ lại truyện kể rằng có một bà hoàng, là người có quyền sinh tử trên thần dân của mình. Cô đã luôn yêu thích cái quyền đó, quyền cho sống hoặc cho chết. Đối với Luciana và các cậu trai, cô đưa cho họ những miếng bánh lớn nhất, còn đối với cô gái có kẹp tóc nơ con bướm, cô đưa cho một lát bánh rất mỏng đến nỗi người ta có thể nhìn xuyên qua được.
Sau khi ăn bánh kem thì đến phiên nhà ảo thuật, ông ấy cao và gầy, mặc áo choàng màu đỏ đẹp. Một nhà ảo thuật thật sự: ông ấy có thể tháo nút cột cái khăn lại với nhau bằng cách thổi vào chúng và làm chúng trở thành những cái mắt xích không có chỗ nào để tháo rời. Ông ấy có thể đoán lá bài nào được rút ra từ một cái hộp, và con khỉ là phụ tá của ông ấy. Ông ấy gọi con khỉ là “cộng sự viên”. Ông ấy nói: “Nhìn đây, cộng sự viên. Hãy lật một lá bài.” Và, “Đừng chạy đi, cộng sự viên: bây giờ là giờ làm việc.”
Trò lừa bịp cuối cùng thật tuyệt diệu. Một trong số những đứa trẻ phải ôm con khỉ trong tay và nhà ảo thuật nói ông ta có thể làm cho nó biến đi.
Tất cả bọn trẻ hét lên: “Gì cơ? Đứa con trai biến mất à?”
Nhà ảo thuật hét lại: “Không phải, là con khỉ biến đi!”
Rosaura nghĩ rằng đây thực sự là một buổi liên hoan vui nhất trên thế giới.
Nhà ảo thuật yêu cầu một cậu nhỏ mập ú đến giúp, nhưng cậu nhỏ mập hoảng sợ gần như ngay lập tức và làm rơi con khỉ xuống nền nhà. Nhà ảo thuật nhặt nó lên một cách thận trọng, thầm thì điều gì đó vào tai nó, và con khỉ gật đầu như thể nó hiểu.
Nhà ảo thuật nói với cậu nhỏ mập ú: “Không được tỏ ra chẳng nam nhi chút nào như thế chứ, anh bạn.”
Cậu bé mập hỏi: “Chẳng nam nhi là gì ạ?”
Nhà ảo thuật quay chung quanh như thể tìm những gián điệp.
Nhà ảo thuật nói: “Là một anh chàng nhát gan. Về chỗ ngồi xuống.”
Rồi ông ta nhìn chằm chằm vào mọi khuôn mặt. Từng khuôn mặt một. Rosaura cảm thấy lòng rộn ràng.
Nhà ảo thuật nói: “Cô bé, có cặp mắt Tây Ban Nha.” Và mọi người thấy ông chỉ vào cô.
______________
Cô bé không sợ. Không sợ khi ôm con khỉ, cũng như không sợ khi nhà ảo thuật làm cho nó biến đi; không sợ cả khi, vào lúc cuối, nhà ảo thuật tung chiếc áo choàng đỏ của ông ta lên đầu Rosaura và thốt ra mấy câu thần chú… và con khỉ tái xuất hiện, phát ra những tiếng chí chóe vui vẻ, trong cánh tay cô bé. Bọn trẻ vỗ tay dữ dội. Và trước khi Rosaura trở về chỗ ngồi của cô, nhà ảo thuật nó:
“Cảm ơn cô bé rất nhiều, nữ bá tước nhỏ của tôi.”
Cô rất hài lòng với lời khen ngợi này đến nỗi một hồi sau khi mẹ cô đến tìm cô, đó là điều đầu tiên cô nói với mẹ.
Con giúp nhà ảo thuật và ông ấy nói với con: “Cám ơn cô bé rất nhiều, nữ bá tước nhỏ của tôi.”
Thật là kỳ lạ vì cho tới lúc đó Rosaura đã nghĩ rằng cô tức giận với mẹ cô. Suốt thời gian đó, Rosaura đã tưởng tượng rằng cô sẽ nói với mẹ cô: “Mẹ thấy đấy con khỉ có phải là một sự dối trá không?” Nhưng thay vì thế, cô sung sướng quá nên cô kể cho mẹ nghe mọi chuyện về nhà ảo thuật tuyệt vời.
Mẹ cô vỗ nhẹ lên đầu cô và nói: “Vậy bây giờ chúng ta là nữ bá tước.”
Nhưng người ta có thể thấy rằng cô đang tươi cười rạng rỡ.
Và bây giờ cả hai mẹ con đứng ở lối vào, vì một lúc trước đây phu nhân Ines, mỉm cười, đã nói: “Vui lòng chờ ở đây một chút nhé.”
Mẹ cô bỗng nhiên cảm thấy lo lắng.
Bà ấy hỏi Rosaura: “Có chuyện gì vậy?”
Rosaura nói: “Chuyện gì là chuyện gì? Không có gì đâu; chỉ là bà ấy lấy quà cho những người đứng ra về, mẹ thấy không?”
Cô bé chỉ cậu bé mập mạp và cô gái bím tóc cũng đang chờ ở đó, bên cạnh mẹ của họ. Và cô gái giải thích về các món quà. Cô biết, vì cô đã quan sát những người ra về trước đó. Khi một trong số các cô gái sắp ra về,
Phu nhân Ines sẽ cho cô ấy một cái vòng đeo tay. Khi một cậu bé ra về, Phu nhân cho cậu ấy một cái yô-yô (đồ chơi gồm 2 vật hình đĩa dày bằng gỗ hay chất dẻo, có một rãnh sâu ở giữa, có thể làm cho chạy lên chạy xuống bằng một sợi dây buộc vào giữa khi ngón tay giật mạnh dây đó; cái yô-yô.) Rosaura thích cái yô-yô hơn, vì nó lóng lánh, nhưng cô không nói điều đó cho mẹ cô biết. Mẹ cô có thể sẽ nói: “Vậy sao con không xin một cái, cô bé đần độn?” Mẹ cô như thế đó. Rosaura cảm thấy không muốn giải thích rằng cô sẽ rất xấu hổ tỏ ra mình không giống ai. Thay vì thế, cô nói:
“Con là người lịch thiệp nhất trong buổi tiệc.”
Và cô không nói gì thêm vì phu nhân Ines đã vào phòng với 2 cái túi, một cái màu hồng và một cái màu xanh.
Trước hết bà đi đến chỗ cậu bé mập mạp, đưa cho cậu ấy một cái yô-yô lấy ở túi xanh ra, và cậu bé mập mạp về với mẹ cậu ta. Sau đó bà đi tới phía cô gái và đưa cho cô ấy chiếc vòng tay lấy ra từ túi màu hồng, và cô gái bím tóc cũng ra về.
Cuối cùng bà ấy đi tới chỗ Rosaura và mẹ cô. Bà ấy nở nụ cười lớn trên khuôn mặt và Rosaura thích cái cười như thế. Phu nhân Ines cúi nhìn xuống cô bé, rồi nhìn lên mẹ cô, và sau đó nói một điều làm Rosaura hãnh diện:
“Chị Herminia, chị có một đứa con gái thật tuyệt vời.”
Trong một thoáng, Rosaura đã nghĩ bà ấy sẽ cho cô hai món quà: cái vòng đeo tay và cái yô-yô. Phu nhân Ines cúi xuống như thể tìm cái gì đó. Rosaura cũng rướn người về phía trước, giang cánh tay ra. Nhưng cô không có cơ hội nào để làm trọn vẹn cử động này.
Phu nhân Ines không nhìn vào túi hồng. Bà cũng không nhìn vào túi xanh. Thay vì thế bà lục tìm trong túi xách của bà. Trong bàn tay bà thấy có hai tờ giấy bạc.
Bà ấy nói và đưa tiền: “Con thực sự và đúng là kiếm được số tiền này. Cảm ơn con về tất cả sự giúp đỡ, con cưng của ta.”
Rosaura cảm thấy cánh tay cô cứng lại. dán chặt vào thân mình cô, và sau đó cô chú ý thấy bàn tay của mẹ cô đặt trên vai cô. Theo bản năng cô nép mình vào thân mình của mẹ cô. Đó là tất cả. Trừ cặp mắt của cô. Cặp mắt của Rosaura có cái vẻ nhìn lạnh lùng, trong veo, dán vào mặt phu nhân Ines.
Phu nhân Ines bất động, đứng đó với bàn tay chìa ra. Như thể bà ấy không dám rút tay lại. Như thể một sự thay đổi nhẹ nhất cũng có thể làm vỡ tan sự thăng bằng mong manh bất tận.
(THE STOLEN PARTY by LILIANA HEKER. Translated into English by ALBERTO MANGUEL. Translated by NGOC DIEP)
Sưu tầm
__________________
CHIA SẺ MỘT CHÚT SUY TƯ
BUỔI TIỆC BỊ ĐÁNH CẮP
Tầm nhìn của mẹ Rosaura
Mãi gần kết câu chuyện ta mới biết mẹ của Rosaura tên là Herminia: “Chị Herminia, chị có đứa con gái tuyệt vời”, Phu nhân Ines khen ngợi Rosaura. Mẹ Rosaura nhận ra vị trí xã hội của mình, và hiểu được cách nhìn của mọi người về “cái nghề” của chị: một người giúp việc nhà - một đầy tớ - một đứa ở đợ - theo cách nói ngày nay, là một Oshin, lấy tên từ một nhân vật trong phim của Nhật. Chị hiểu được đó chỉ là “nghề” bạc bẻo của thân phận bọt bèo.
Chị Herminia hiểu rằng vị trí thấp kém của chị trong xã hội sẽ ảnh hưởng đến con chị thế nào. Trong giao tiếp bình thường, con chị có thể không thấy điều gì khác biệt lắm, nhưng khi đến với lễ - tiệc, sự phân biệt đối xử sẽ thấy rất rõ ràng, chính vì thế, mẹ của Rosaura đã không muốn con gái mình đến dự buổi tiệc sinh nhật của Luciana, con gái bà chủ. Cô bé Luciana, mà trong cách nhìn hồn nhiên của Rosaura, con gái của chị, là một người bạn thân yêu. Đó cũng là niềm hãnh diện của Rosaura: “Con sẽ đi (dự tiệc) vì con đã được mời. Và con được mời vì Luciana là bạn con. Thế thôi”. Nhưng, trong thực tế, sự cách biệt trong địa vị không làm cho Rosaura và Luciana có được một tình bạn đúng ý nghĩa. “Nghe đây, Rosaura. Người đó không phải là bạn con. Con có biết con là gì đối với họ không? Con là con gái của một người hầu gái, thế thôi.” Mẹ Rosaura khẳng định. Cô bé Rosaura cũng không vừa, cô bé đáp không kém phần quyết liệt: “Mẹ im đi! Mẹ không biết gì về tình bạn cả”. – “Ai đúng, ai sai ?”, cuối câu chuyện ta đã rõ.
Nỗi buồn của Rosaura
Rosaura đến dự buổi tiệc này là vì tình bạn. Nhưng cô bạn Luciana chắc chưa hề “tâm sự” với ai về người bạn Rosaura của mình, đó chỉ là người bạn “trong nhà”. “Trong nhà” là vì đó là con của người giúp việc trong nhà, thì cũng là “cô bé giúp việc” không hơn không kém. “Không phải, cô không phải là bạn của Luciana, vì tôi là chị họ của cô ấy, tôi biết tất cả các bạn của cô ấy. Và tôi không biết cô.” Cô gái kẹp nơ con bướm đã xác định.
Cuộc đối thoại giữa “cô gái kẹp nơ con bướm” và Rosaura cho thấy Rosaura bị dồn dần vào thế bí, cái thế cô bé Rosaura phải nhìn nhận mình là con của một người ở đợ cho gia đình cô bạn Luciana của mình, chứ không là gì khác. - “Không,” Rosaura nói có vẻ bực mình. “Mẹ tôi không bán thứ gì trong bất cứ cửa hàng nào cả, thế đó”. Cô gái kẹp nơ con bướm nói: “Vậy làm sao bà ấy là nhân viên được!”. Câu ấy cũng có nghĩa là “Phải gọi bà ấy là một hầu gái”. Đó là một sự thật mà mẹ của Rosaura đã thốt lên một cách chua xót: “Con có biết con là gì đối với họ không? Con là con gái của một người hầu gái, thế thôi.”
Rosaura là một cô bé xinh đẹp, thông minh, có cá tính. Cô vượt trội những cô cậu trang lứa trong buổi tiệc. Ngoại trừ cô bé kẹp nơ con bướm không thích Rosaura vì ganh tị, mọi người đều mộ mến Rosaura. - Phu nhân Ines: “ Hôm nay trong con mới dễ thương làm sao”. – Tất cả các cậu trai đều muốn cô bé (Rosaura) ở phía họ - Nhà ảo thuật nói: “Cảm ơn cô bé (Rosaura) nhiều, nữ bá tước nhỏ của tôi.” Phu nhân Ines: “Chị Herminia, chị có một đứa con gái tuyệt vời.” Nhưng tất cả những thứ đó không thể đưa cô bé mang nét kiêu sa thoát khỏi định kiến hẹp hòi về thân phận bọt bèo của con gái một Oshin - một người ở đợ.
Cuối cùng, người ta trả công cho cô bé Rosaura về tất cả những điều tốt đẹp nhất mà cô đóng góp cho bữa tiệc được hoàn hảo bằng “tiền công” cho một người ở mướn, chứ không phải là “quà tặng” cho một người bạn thân của Luciana. “Con thực sự và đúng là đã kiếm được số tiền này. Cảm ơn con về tất cả sự giúp đỡ, con cưng của ta”. Phu nhân Ines nói và đưa tiền.
Có một cái gì đó, hơn cả tiền bạc, hơn cả sự trao trả sòng phẳng tầm thường, mà cô bé Rosaura lúc đầu đặt nhiều kỳ vọng. “Trong một thoáng, Rosaura nghĩ bà ấy sẽ cho cô hai món quà: cái vòng đeo tay và cái yô-yô. Phu nhân Ines cúi xuống như thể tìm cái gì đó. Rosaura cũng rướn người về phía trước, giang cánh tay ra. Nhưng không có cơ hội nào để làm trọn vẹn cử động này.” Không có quà dành cho cô bé con một người hầu việc, mà chỉ có quà dành cho những “người bạn” mà thôi. Rosaura lúc này chắc thắm thía lời của chính cô ta: “Mẹ im đi! Mẹ không biết gì về tình bạn”.
Ngày mai của Rosaura
Trong phút chốc, những niềm vui đã bị đánh mất. - Buổi tiệc bị đánh cắp! Ta hình dung sự nồng nhiệt của Rosaura đã lịm tắt. Nhưng, hy vọng, cô hiểu được tình đời qua người mẹ nhiều kinh nghiệm và sẽ vươn lên. Theo bản năng cô nép mình vào thân mình của mẹ cô. Đó là tất cả. Trừ cặp mắt của cô. Cặp mắt của Rosaura có cái vẻ nhìn lạnh lùng, trong veo, dán vào mặt Phu nhân Ines.
Nơi đây, ta cũng ngẫm nghĩ thêm, về đạo lý tình người. Bàn tay nào chân thành và hào phóng nâng lên cao những mảnh đời còn nổi trôi trong thân phận bọt bèo…
MAI NHẬT THI