Học hỏi Thánh Kinh

Hãy biết Đấng Mục Tử - Thánh vịnh 23

 

Ngày xửa ngày xưa, vào một buổi tối mùa hè rực rỡ, tại một lâu đài Anh quốc cổ kính trên những ngọn đồi vùng ngoại ô Luân Đôn, có một yến tiệc long trọng.

Hơn sáu trăm vị khách được mời đến từ khắp mọi nơi trên thế giới để tham dự sự kiện long trọng này. Trong đó có những ngôi sao điện ảnh, nhạc sĩ, nghệ sĩ, những chính trị gia, các hoàng tử và công chúa, những nhà thiết kế thời trang và người mẫu nổi tiếng, những doanh nhân nam nữ có gia tài ngang ngửa vói những quốc gia nhỏ, và một nhóm người khác thì không được chú ý đặc biệt, họ chỉ là những người đã mến mộ chủ nhà từ nhiều năm.

Buổi tối hôm ấy được tổ chức không phải với âm nhạc, giảng thuyết hay khiêu vũ, nhưng là một buổi trình diễn của một nam diễn viên hát nhạc kịch Shakespear nổi tiếng.

Lâu đài thật rạng rỡ với những sắc hoa của mùa xuân và ngập tràn những ngọn nến lung linh. Mọi người tận hưởng một bữa tiệc xa xỉ và được chọn lựa những loại rượu tốt nhất mà thế giới cung ứng.

Khi những vị khách kết thúc bữa tối, nhưng trước khi dùng món tráng miệng, chủ nhà đứng lên và chào đón họ. Sau đó, ông ấy diễn giải, “Buổi tối hôm nay, thay vì âm nhạc, những bài diễn văn và khiêu vũ, tôi đã mời một diễn viên nam hát nhạc kịch Shakespear nổi tiếng nhất nước Anh đến để trình diễn cho chúng ta”. Người diễn viên đứng dậy trong sự chào đón bằng những tràng pháo tay nồng nhiệt của mọi người, anh ta tiến ra trung tâm phòng tiệc và bắt đầu diễn.

Anh ta diễn đạt rất hùng hồn và mạnh mẽ. Trong vào ba mươi phút, anh ta đi vòng quanh phòng tiệc và ngâm những trích đoạn nổi tiếng từ những tác phẩm của William Shakespear.

“Ồ, tôi hiện hữu nhưng vận may thì thật là ngớ ngẩn

“Tồn tại hay không tồn tại - đó là vấn đề:

Chịu đựng tất cả những viên đá

Những mũi tên của số mệnh phũ phàng

Hay là cầm vũ khí vùng lên mà chống lại với sóng gió của bể khổ.

“Anh có nên ví em với một ngày mùa hạ?

Em đáng yêu hơn và rất đỗi dịu êm ...”

“Đừng là người đi vay, cũng đừng là người cho vay,

Vì tiền cho vay thường mất và tình bạn cũng chẳng còn”.

Sau mỗi phần, khán giả đều vỗ tay nồng nhiệt, và những tiếng vỗ tay của họ vọng khắp cả lâu đài và lan ra những khoảng sân ngập tràn ánh trăng.

Với đoạn kết được trích từ vở hài kịch Giấc mộng đêm hè, người diễn viên cúi đầu chào và cho biết rằng anh đã kết thúc phần trình diễn. Những vị khách vỗ tay chúc rnừng và mong muốn anh diễn lại. Người diễn viên lại đứng lên một lần nữa để đáp ứng sự mong chờ của quý khách, những khán giả nồng nhiệt của mình. Anh ta nói: “Nếu quý vị nào đam mê một đoạn kịch nào đó của Shakespear, nếu tôi biết, tôi sẽ rất sẵn lòng để phục vụ quý vị”.

Một cách tự phát, một vài người đã giơ tay lên. Một người đàn ông yêu cầu anh ta kể lại lời độc thoại từ vở Macbeth. Người khác thì yêu cầu cảnh ở ban công trong vở Romeo và Giulietta. Và sau đó một phụ nữ trẻ yêu cầu anh ta kể lại bản Sonnet 14. Hết đoạn này qua đoạn khác, người diễn viên đã làm hồi sinh từng đoạn - cách táo bạo, rực rỡ, dịu dàng, trầm tư, và mỗi đoạn đều ăn khớp hoàn hảo với cung bậc cảm xúc tương ứng.

Lúc này, một quý ông lớn tuổi ngồi ở phía cuối của phòng tiệc giơ tay lên và người diễn viên đã gọi ông. Khi người đàn ông bước ra, mọi người mới biết ông ấy là một linh mục. Vị linh mục đứng ở chỗ của mình và cất tiếng vừa đủ nghe: “Thưa ngài, tôi biết rằng đó không phải là Shakespear, nhưng tôi xin hỏi rằng ngài có thể ngâm cho chúng tôi Thánh vịnh 23 được chứ?

Người diễn viên ngập ngừng và nhìn xuống như thể anh ta đang nhớ lại một vài sự kiện xa xưa trong quá khứ, có thể một khoảnh khắc của thời thơ ấu của anh. Rồi anh mỉm cưòi và nói lớn: “Thưa ngài, tôi sẽ rất lấy làm vui mừng được ngâm Thánh vịnh với chỉ một điều kiện, điều kiện ấy là, khi tôi ngâm xong, ngài cũng sẽ ngâm Thánh vịnh đó cho chúng tôi ở đây vào đêm nay”.

Vị linh mục sủng sốt. Ngài lưỡng lự. Một chút bối rối, ngài cúi xuống, day day khăn trải bàn. Nhưng vị linh mục thật sự rất muốn nghe anh ta ngâm Thánh vịnh ấy. Vì vậy, cuối cùng, ngài mỉm cười và đồng ý: “Rất tuyệt!”.

Đám đông im lặng ngóng chờ và người nghệ sĩ bắt đầu với chất giọng hùng hồn và đầy quyền uy. “Chúa là mục tử chăn dắt tôi, tôi chẳng thiếu thốn gì ...”.

Khi anh ta kết thúc, khán giả đứng lên hoan hô nồng nhiệt. Họ vỗ tay và vui mừng tưởng như không bao giờ ngừng, và sự tán dương của họ lại vang vọng khắp lâu đài và lan tỏa vào đêm tối của thời điểm giữa hè.

Khoảng vài phút sau, những vị khách mới ổn định và trở lại chỗ ngồi của họ. Rồi người diễn viên nhìn xuống phòng tiệc nơi vị linh mục già đang ngồi và nói: “Thưa ngài, bây giờ đến lượt ngài”.

Khi vị linh mục đứng lên, có những tiếng xì xào nhỏ to khắp phòng. Rời vị trí của mình, vị linh mục cao niên nhìn xuống, đặt một tay trên bàn để tự trấn an mình, đồng thời hít một hơi thật sâu.

Một ký ức sống động biểu đạt trên gương mặt ngài. Ngài như thoát ra khỏi một nơi nào đó khác. Ngài dường như thả mình tới một nơi nào khác. Rồi, với chất giọng hiền từ và trầm ngâm sâu lắng, ngài bắt đầu ngâm bài Thánh Vịnh Mục tử nhân hậu:

1 CHÚA là mục tử chăn dắt tôi, tôi chẳng thiếu thốn gì.

2 Trong đồng cỏ xanh tươi, Người cho tôi nằm nghỉ. Người đưa tôi tới dòng nước trong lành

3 và bổ sức cho tôi. Người dẫn tôi trên đường ngay nẻo chính vì danh dự của Người.

4 Lạy Chúa, dầu qua lũng âm u, con sợ gì nguy khốn, vì có Chúa ở cùng. Côn trượng Ngài bảo vệ, con vững dạ an tâm.

5 Chúa dọn sẵn cho con bữa tiệc, ngay trước mặt quân thù. Đầu con, Chúa xức đượm dầu thơm, ly rượu con đầy tràn chan chứa.

6 Lòng nhân hậu và tình thương CHÚA ấp ủ tôi suốt cả cuộc đời, và tôi được ở đền Người những ngày tháng, những năm dài triền miên.

Khi vị linh mục kết thúc phần ngâm Thánh vịnh, cả phòng tiệc im lặng như tờ. Không một ai vỗ tay, chẳng ai động đậy, không ai nói một lời nào. Sự tĩnh lặng sâu xa đã bao trùm lên lâu đài. Những ngưòi phụ nữ lau nước mắt từ khóe mi. Những người đàn ông ngồi há mốc miệng vẻ đăm chiêu. Giọt nước mắt đã lăn dài từ đôi mắt của chủ nhà. Và khi vị linh mục cao niên khiêm tốn ngồi xuống, mọi ánh mắt trong phòng tiệc đổ dồn về phía ngài.

Trên khuôn mặt của những vị khách để lộ ra đầy vẻ kính sợ. Người diễn viên thấy khó hiểu. Anh tự hỏi tại sao những lời nói từ tốn của vị linh mục này lại làm rúng động tâm hồn mọi người cách sâu đậm như thế. Lúc đó như có một tia sáng lướt qua khuôn mặt của anh làm anh chợt nhận ra.

Nắm lấy khoảnh khắc ấy, người diễn viên đứng dậy và nói: “Quý vị thân mến, quý vị có nhận ra những gì mà quý vị đã chứng kiến trong buổi tối hôm nay không?”. Họ quay lại và nhìn chằm chằm vào anh với cùng một vẻ ngạc nhiên. Họ biết là họ đã chứng kiến điều chi đó sâu sắc, thế nhưng không chắc chắn về ý nghĩa của nó. Người diễn viên tiếp tục: “Tại sao bài ngâm Thánh vịnh của vị linh mục lại đầy uy quyền hơn của tôi đến như vậy? Như tôi nhận thấy, sự khác biệt là ở điểm này: Tôi biết Thánh vịnh, nhưng vị linh mục, ngài biết Đấng Mục Tử”.

Hãy nhận biết Đấng Mục Tử. Hãy ngưng việc nỗ lực kiến tạo một kế hoạch tổng thể cho cuộc sống và hạnh phúc của bạn. Thay vào đó, hãy tìm kiếm kế hoạch của Thầy dành cho cuộc sống và hạnh phúc của bạn. Hãy để Ngài dẫn dắt, hướng dẫn, cho phép Ngài trở nên người đồng hành, bạn hữu, huấn luyện viên và cố vấn viên của bạn. Ngài sẽ dẫn bạn đến đồng cỏ xanh tươi. Người sẽ phục hồi sức lực cho tâm hồn bạn. Và ly rượu bạn sẽ đầy tràn chan chứa.

 

Trích sách « TÁI KHÁM PHÁ ĐẠO CÔNG GIÁO để Sống Đạo Say Mê và Hiệu Quả »

(Matthew Kelly)

Tr 301-307


Ý kiến của bạn


Mã an ninh
Click thay đổi mã khác

Copyright @ 2021 Cursillo Sài Gòn
Ban Biên tập trang Web Cursillosaigon.org
Email: cursillosg2015@gmail.com