Alleluia, alleluia!
Chúa phán: "Nếu ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy, và Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy,
và Chúng Ta sẽ đến và ở trong người ấy". - Alleluia.
-----------------
"Sự bằng yên của các con sẽ đến trên người ấy".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
1 Sau đó, Chúa chỉ định bảy mươi hai người khác, và sai các ông cứ từng hai người một đi trước, vào tất cả các thành, các nơi mà chính Người sẽ đến.
2 Người bảo các ông: lúa chín đầy đồng mà thợ gặt thì ít. Vậy anh em hãy xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về.
3 Anh em hãy ra đi. Này Thầy sai anh em đi như chiên con đi vào giữa bầy sói.
4 Đừng mang theo túi tiền, bao bị, giày dép. Cũng đừng chào hỏi ai dọc đường.
5 Vào bất cứ nhà nào, trước tiên hãy nói: "Bình an cho nhà này!"
6 Nếu ở đó, có ai đáng hưởng bình an, thì bình an của anh em sẽ ở lại với người ấy; bằng không thì bình an đó sẽ trở lại với anh em.
7 Hãy ở lại nhà ấy, và người ta cho ăn uống thức gì, thì anh em dùng thức đó, vì làm thợ thì đáng được trả công. Đừng đi hết nhà nọ đến nhà kia.
8 Vào bất cứ thành nào mà được người ta tiếp đón, thì cứ ăn những gì người ta dọn cho anh em.
9 Hãy chữa những người đau yếu trong thành, và nói với họ: "Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần các ông."
10 Nhưng vào bất cứ thành nào mà người ta không tiếp đón, thì anh em ra các quảng trường mà nói:
11 "Ngay cả bụi trong thành các ông dính chân chúng tôi, chúng tôi cũng xin giũ trả lại các ông. Tuy nhiên các ông phải biết điều này: Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần."
12 Thầy nói cho anh em hay: trong ngày ấy, thành Xơ-đôm còn được xử khoan hồng hơn thành đó."
17 Nhóm Bảy Mươi Hai trở về, hớn hở nói: "Thưa Thầy, nghe đến danh Thầy, cả ma quỷ cũng phải khuất phục chúng con."
18 Đức Giê-su bảo các ông: "Thầy đã thấy Xa-tan như một tia chớp từ trời sa xuống.
19 Đây, Thầy đã ban cho anh em quyền năng để đạp lên rắn rết, bọ cạp và mọi thế lực Kẻ Thù, mà chẳng có gì làm hại được anh em.
20 Tuy nhiên, anh em chớ mừng vì quỷ thần phải khuất phục anh em, nhưng hãy mừng vì tên anh em đã được ghi trên trời."
Bài Phúc Âm hôm nay tiếp liền theo bài Chúa nhật vừa qua. Chúng ta đã chứng kiến Chúa Giê-su bị giằng co giữa những day dứt do sứ mạng Ngài đòi hỏi: chấp nhận sống bất ổn định, không có gì gối đầu, để cho kẻ chết chôn người chết, tức là chọn lựa thánh giá, đặt tay lên cày không ngoảnh mặt lại, chấp nhận đối diện với sự chết khi lấy quyết định lên Giê-ru-sa-lem. Chúng ta có thể đoán được mỗi cơn cám dỗ là mỗi lần phải lấy một quyết định. Thánh Lu-ca chỉ cho chúng ta trên con đường lên Giê-ru-sa-lem: Chúa Giê-su đã vượt qua các cám dỗ ấy; vị hoàng tử của thế giới này đã chiến thắng.
Chỉ còn cần truyền lại ngọn lửa: đến lượt Ngài trao sứ vụ cho các môn đệ. Phải khẩn cấp chuẩn bị vì Ngài sắp ra đi. Chúa cho các ông tất cả những lời khuyên cần thiết để chuẩn bị chống lại mọi cám dỗ Ngài đã trải qua: họ cũng sẽ phải đương đầu với những cám dỗ ấy.
Họ cũng sẽ phải bị từ khước: như Chúa cũng bị trong một làng xứ A-ma-ri, họ cũng sẽ phải chuẩn bị từ khước, nhưng không dừng lại ở đó. Khi họ phải bỏ một làng nào ra đi, họ cũng phải nói câu như họ lúc mới đến: «Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần các ông». Nhưng để chứng tỏ rằng hành động của các ông hoàn toàn vô vụ lợi, và những đối tượng của họ sẵn sàng từ chối, họ nói thêm: «Ngay cả bụi trong thành các ông dính chân chúng tôi, chúng tôi cũng xin giũ trả lại các ông».
Họ cũng sẽ gặp hận thù: «Thầy sai anh em đi như chiên con đi vào giữa bầy sói». Nhưng họ cũng sẽ không ngớt rao giảng và mang lại sự bình an: «5 Vào bất cứ nhà nào, trước tiên hãy nói: "Bình an cho nhà này! 6 Nếu ở đó, có ai đáng hưởng bình an, thì bình an của anh em sẽ ở lại với người ấy». Cũng phải công nhận rằng sự bình an có khả năng lan tỏa: khi chúng ta hết lòng chúc bình an cho người nào đó, sự bình an sẽ lớn lên. Chúng ta đều có trải nghiệm những điều ấy. Thế nhưng, cũng phải mong rằng người đối diện cũng là bạn của sự bình an. Nếu không như thế, Chúa Giê-su nói với họ: «11 Ngay cả bụi trong thành các ông dính chân chúng tôi, chúng tôi cũng xin giũ trả lại các ông», có nghĩa là anh em đừng phải để trì trệ nặng nề bởi những thất bại, những lời từ khước… Có thể nói đừng để những gì làm cho các bước chân chúng ta bị kéo lê thê.
Họ cũng sẽ phải biết tình trạng bất ổn: cũng phải nói chính Chúa Giê-su cũng sống như một người «vô gia cư», Ngài cũng «không có nơi gối đầu», điều này có nghĩa, các môn đệ Ngài cũng sẽ phải như thế: «4 Đừng mang theo túi tiền, bao bị, giày dép».
Họ cũng sẽ phải tập sống ngày qua ngày không lo toan cho ngày mai, chỉ bằng lòng «người ta cho ăn uống thức gì, thì anh em dùng thức đó». Cũng giống như dân chúng trong sa mạc chỉ thu lượm Ma-na cho đủ dùng trong ngày.
Họ cũng sẽ có những chọn lựa thánh giá vì tình trạng khẩn trương của sứ vụ: «Cứ để kẻ chết chôn kẻ chết của họ» (Lc 9, 60), đây là một câu rất nghiêm khắc để nói lên những nhiệm vụ dù quan trọng đến đâu cũng phải mờ đi trước khẩn cấp của Nước Trời. «Cũng đừng chào hỏi ai dọc đường» cũng là một câu có ý nghĩa tương tự: đối với những môn đệ người Trung Đông, họ có bổn phận chào hỏi nhau rất lâu.
Họ cũng phải chống lại cám dỗ của sự thành công: (c7) “Đừng đi hết nhà nọ đến nhà kia.”
Về phần nữa, họ cũng phải học chúc nhau truyền lại ngọn lửa: sứ vụ quá hệ trọng, quá quý giá để giữ lại cho mình; nó không thuộc sở hữu của chúng ta. Có lẽ, có một cám dỗ tinh vi là muốn không có ai cùng hành động với mình. «… anh em hãy xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về». Ở đây không phải là dạy Chúa một điều Chúa không biết, là chúng ta cần người phụ giúp, Ngài biết hơn chúng ta! Ngược lại, chúng ta phải cầu nguyện để được Ngài soi sáng. Cầu nguyện không có mục đích thông báo cho Chúa: nếu thế thì chúng ta quá kiêu căng! Nhưng là để chuẩn bị cho chính chúng ta được thay đổi.
Cám dỗ cuối cùng: hào quang của những thành công của chúng ta. «anh em chớ mừng vì quỷ thần phải khuất phục anh em, nhưng hãy mừng vì tên anh em đã được ghi trên trời». Những người Tông Đồ thật sự không phải những người có danh tiếng. Nhưng cũng phải tin rằng thời nào họ cũng bị cám dỗ được như thế.
Chúng ta có thể tin rằng các môn đệ của Chúa đã vượt qua những cám dỗ ấy, và đến phiên các ông, Chúa cũng nói: «Thầy đã thấy Xa-tan như một tia chớp từ trời sa xuống». Chúa Giê-su bước lên bậc thang chót của Giê-ru-sa-lem, rút ra được một sự an ủi vô ngần, vì thế thánh Lu-ca nói: «21 Ngay giờ ấy, được Thánh Thần tác động, Đức Giê-su hớn hở vui mừng và nói: “Lạy Cha là Chúa Tể trời đất, con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu kín không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn”. (Lc 10, 21)
***
Tác giả: Marie-Noëlle Thabut
Nguồn: Sách L’ intelligence des Ecritures Socéval Editions
Dịch giả: E. Máccô Lương Huỳnh Ngân
Hiệu đính: Phê-rô Nguyễn Thế Hoằng.