"Nhờ sức của nuôi ấy, ông mới đi tới núi của Thiên Chúa".
4 ông Ê-li-a …thì đi một ngày đường trong sa mạc. Ông đến ngồi dưới gốc một cây kim tước. Ông xin cho được chết và nói: "Lạy ĐỨC CHÚA, đủ rồi! Bây giờ xin Chúa lấy mạng sống con đi, vì con chẳng hơn gì cha ông của con."
5 Rồi ông nằm dưới cây kim tước đó và thiếp đi. Nhưng này có một thiên sứ đụng vào người ông và nói: "Dậy mà ăn! "
6 Ông đưa mắt nhìn thì thấy ở phía đầu ông có một chiếc bánh nướng trên những hòn đá nung và một hũ nước. Ông ăn bánh, uống nước, rồi lại nằm xuống.
7 Thiên sứ của ĐỨC CHÚA trở lại lần nữa, đụng vào người ông và nói: "Dậy mà ăn, vì ngươi còn phải đi đường xa."
8 Ông dậy, ăn bánh và uống nước. Rồi nhờ lương thực ấy bổ dưỡng, ông đi suốt bốn mươi ngày, bốn mươi đêm tới Khô-rếp, là núi của Thiên Chúa.
Chúng ta đã có dịp nói về tiên tri Ê-li-a (CN thứ 19 TN năm A). Tôi xin kể ngắn gọn lại câu truyện về ông. Ông người gốc gác ở Ti-be xứ Ga-la-át (Miền bắc xứ Jordanie hiện nay), mang tên là Ê-li-a người Ti-be, nhưng tên thật của ông là Eliyyah, có nghĩa : « Chúa tôi là Yah », điều này nói rõ tóm lược đời của ông, suốt đời ông là cuộc chiến không ngừng chống lại Ba-an, thần của người Ca-na-an.
Trái hẳn với ông, hoàng hậu I-de-ven đem bụt thần vào ngay đền vua A-kháp, chồng bà ( xin xem chi tiết trong Chúa nhật thứ XIX TN năm A). Chúng ta đang ở vào khoảng năm 875 và 885 ( trước CN). Lịch sử ông Ê-li-a được chép trong phần đầu Thư 1 các Vua. Để tóm tắt lại bài chúng ta đọc hôm nay chúng ta có thể chia ra làm hai giai đoạn chính.
Màn I, cuộc hạn hán. Đây là một sự kiện lịch sử, vào thế kỷ thứ chín ở Trung Đông. Nhà sử gia Flavius Posèphhe (thế kỷ thứ I sau CN) đã đề cập đến. Trong một nền văn minh nông nghiệp, hạn hán có nghĩa là sẽ có nạn đói và cái chết trong ngắn hạn. Nhiều thành phố xưa đã biến mất trong bản đồ chỉ vì sau một nhiều mùa hạn hán dài. Được Thiên Chúa tiên báo, Ê-li-a bắt đầu tuyên bố : « Có ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa hằng sống của Ít-ra-en, Đấng tôi phục vụ: trong những năm sắp tới, sẽ chẳng có mưa, có sương, nếu tôi không ra lệnh. » ( 1V17,3-4). Chúng ta nên hiểu câu này rằng Thiên Chúa là đấng có quyền lực trên mọi sức mạnh của thiên nhiên, những thần Ba-an không làm gì được. Sau đó ông lẩn trốn vì Thiên Chúa nói với ông : « 3 "Ngươi hãy bỏ đây đi về phía đông, và ẩn mình trong thung lũng Cơ-rít, phía đông sông Gio-đan.4 Ngươi sẽ uống nước suối. Ta đã truyền cho quạ nuôi ngươi ở đấy » ( 1V17,3-4)Hạn hán kéo dài, suối cạn nước, và Thiên Chúa gởi ông Ê-li-a đi xa hơn một chút, đến Xa-rép-ta, gần Xi-đôn. Ở đấy Ê-li-a được một bà goá nghèo giải cứu và có dịp trả ơn bà bằng cách ông làm cho bà hai phép lạ.
Màn II, hi lễ trên núi Các-men. Sau hai năm hạn hán, Thiên Chúa tiên báo sắp có mưa và gửi Ê-li-a báo tin cho A-kháp. E-li-a thay vì mang tin vui đến, Ê-li-a tìm cách khai thác tình thế với ý định làm sao có lợi cho Chúa. Ông thách đố đông đảo các tiên tri của Ba-an : thần Ba-an hay Thiên Chúa It-ra-en, đấng nào có thể khiến lửa từ trời xuống ?. Hai bên chấp nhận thách đố. Một bên Ê-li-a, bên kia là một nhóm bốn trăm tiên tri Ba-an, mỗi bên lập một bàn thờ vĩ đại chuẩn bị lễ toàn thiêu trên núi Các-men. Nhưng cho dù các tiên tri Ba-an kêu cầu các thần suốt ngày, không có việc gì xảy ra. Sau đó đến phiên Ê-li-a bắt đầu cầu nguyện : « 36 …Lạy ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của Áp-ra-ham, I-xa-ác và Ít-ra-en! Ước chi hôm nay người ta biết rằng trong Ít-ra-en Ngài là Thiên Chúa và con là tôi tớ Ngài. Cũng vì lời Ngài phán mà con đã làm tất cả các việc này » ( 18,36) và lửa từ trời phừng đốt lên đống củi trong giây lát. Dân chúng há hốc mồm kinh ngạc. Ê-li-a lợi dụng tình thế cho giết hết các tiên tri Ba-an. Mọi việc như trông đợi, nữ hoàng Giê-da-ben nỗi cơn thịnh nộ và hăm giết Ê-li-a. Ông chỉ còn cách lẩn trốn.
Thì đây chúng ta đọc câu đầu bài đọc Chúa nhật hôm nay : « 3 Thấy vậy, ông Ê-li-a trổi dậy, ra đi để thoát mạng. …4 còn ông thì đi một ngày đường trong sa mạc » ( 4,3-4) . Ông đi một mình, xin nhắc lại, ông đã để lại hai đứa tiểu đồng ở lại Bơ-e Se-va và đi sâu vào sự cô đơn của sa mạc. Bấy giờ ông quá mệt mỏi, có thể nói tệ hơn thế nữa, thất vọng và nghi ngờ nơi chính mình : « con chẳng hơn gì cha ông của con » ( 19,4), ông nói. Vì sao thế ?
Trước tiên ông có nhiều lý do để sợ phải chết ; nhưng nhất là, bất chợt ông ý thức sự bất xứng của ông. Ông đã loan báo một Thiên Chúa khủng khiếp, bằng cách tiêu diệt mọi kẻ chống đối. Có phải ông đã lầm trong cuộc chiến ? Còn tệ hại hơn thế nữa, ông còn đòi những bằng chứng sự hiện diện của Thiên Chúa. Có phải chăng ông cũng giống như cha ông mình suốt cuộc hành trình của cuộc Xuất Hành đã « xì xầm » chống lại Thiên Chúa và đòi hỏi Ngài phải biểu lộ ? Và như thế trong lúc chạy trốn, trong lúc hiểm nguy, ông mới khám phá ra một Thiên Chúa giàu lòng thương xót.
Thiên Sứ mang lại thức ăn cho cuộc hành trình dài của ông, và nói với ông : « Dậy mà ăn, vì ngươi còn phải đi đường xa ». Nhờ đó ông có sức đi trong bốn mươi ngày, bốn mươi đêm đến Hô-rép. Không phải ngẫu nhiên mà ông đi đến đấy, Chúa đã thể hiện cho Mô-sê cũng ở đây. Trong lửa của bụi cây bốc cháy, Chúa đã xưng Tên của Ngài và tỏ ra sự ân cần chăm sóc dân Ngài (Xh3). Trong quyền năng của Chúa với gió, bão, trời đất rung chuyển, Ngài ban cho hai tấm bia Lề Luật. Trong một cái hang ông đem dấu đi trong hốc đá để tránh ánh sáng rực rỡ chiếu ra. (Xh 33,21-23). Ê-li-a dần bước đến hốc đá, và nơi ấy ông được chứng kiến dung nhan thật của Thiên Chúa, vì đã đến lúc giai đoạn mới của sự Mặc Khải đã đến.
Chúa là đấng quyền năng vô cùng, thật vậy, nhưng quyền năng của Ngài là từ Tình Yêu, trong sự êm dịu của « tiếng gió hiu hiu » (1V19,12). Trong khi chờ đợi, ông còn bốn mươi ngày và bốn mươi đêm để chuẩn bị, là không bằng thừa đâu ! (Trong Thánh Kinh con số bốn mươi là ám chỉ sự thai nghén). Cuộc hành trình dài ấy cũng là dịp để ông có được thời gian để nhận ơn trở lại, và suốt thời gian này ông được Thiên Thần Chúa nuôi dưỡng. Kể từ nay, mỗi lần chúng ta đến bàn thánh để nhận Thánh Thể, chúng ta nghe chính Chúa mời gọi : « Đến mà ăn, vì ngươi còn phải đi đường xa » (c7)
***