Tấm thân con đang tàn phế,
Lênh đênh trôi dạt biển đời,
Thẳm sâu con tim rớm lệ,
Chợt toát lời kinh thơm môi.
Con run run quỳ dâng Chúa,
Ánh mắt và trọn niềm tin,
Đã bao lần như cỏ úa,
Vì kiếp ăn năn tội tình.
Con truân chuyên giữa cuộc đời,
Đêm ngày thao thức Chúa ơi,
Mãi mong say tình mái ấm,
Gia đình và chỉ Chúa thôi.
Xin Chúa tuôn đầy lửa mến,
Ngập tràn mái ấm của con,
Lời Ngài lung linh ánh nến,
Tỏa lên hơi thở đêm nồng.
Con mong manh thân tơ liễu,
Trong tình Chúa quá dịu dàng,
Con quyết trở thành giai điệu,
Dệt nên khúc nhạc trần gian.
Xin cho lời Chúa nhiệm mầu,
Rực rỡ hơn vạn trăng sao,
Phủ đầy lên từng mái ấm,
Cho mùa xuân đến ngọt ngào.
(Phaolô Nguyễn-Thế-Hùng, #1 Sài Gòn)