Lời Chúa CN

PHÚC ÂM CN XXXIII THƯỜNG NIÊN NĂM A (Mt 25, 14-30) 19/11/2017

Alleluia, alleluia!

- Các con hãy tỉnh thức và cầu nguyện luôn,
để có thể xứng đáng đứng vững trướcc mặt Con Người.
- Alleluia

------------------

"Vì ngươi đã trung tín trong việc nhỏ, ngươi hãy vào hưởng sự vui mừng của chủ ngươi".

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo Thánh Mát-thêu.

 

14 "Quả thế, cũng như có người kia sắp đi xa, liền gọi đầy tớ đến mà giao phó của cải mình cho họ.

15 Ông cho người này năm yến, người kia hai yến, người khác nữa một yến, tuỳ khả năng riêng mỗi người. Rồi ông ra đi. Lập tức,

16 người đã lãnh năm yến lấy số tiền ấy đi làm ăn buôn bán, và gây lời được năm yến khác.

17 Cũng vậy, người đã lãnh hai yến gây lời được hai yến khác.

18 Còn người đã lãnh một yến thì đi đào lỗ chôn giấu số bạc của chủ.

19 Sau một thời gian lâu dài, ông chủ đến tính sổ với các đầy tớ và thanh toán sổ sách với họ.

20 Người đã lãnh năm yến tiến lại gần, đưa năm yến khác, và nói: "Thưa ông chủ, ông đã giao cho tôi năm yến, tôi đã gây lời được năm yến khác đây."

21 Ông chủ nói với người ấy: "Khá lắm! hỡi đầy tớ tài giỏi và trung thành! Được giao ít mà anh đã trung thành, thì tôi sẽ giao nhiều cho anh. Hãy vào mà hưởng niềm vui của chủ anh! "

22 Người đã lãnh hai yến cũng tiến lại gần và nói: "Thưa ông chủ, ông đã giao cho tôi hai yến, tôi đã gây lời được hai yến khác đây."

23 Ông chủ nói với người ấy: "Khá lắm! hỡi đầy tớ tài giỏi và trung thành! Được giao ít mà anh đã trung thành, thì tôi sẽ giao nhiều cho anh. Hãy vào mà hưởng niềm vui của chủ anh! "

24 Rồi người đã lãnh một yến cũng tiến lại gần và nói: "Thưa ông chủ, tôi biết ông là người hà khắc, gặt chỗ không gieo, thu nơi không vãi.

25 Vì thế, tôi đâm sợ, mới đem chôn giấu yến bạc của ông dưới đất. Của ông đây, ông cầm lấy!”

26 Ông chủ đáp: "Hỡi đầy tớ tồi tệ và biếng nhác! Anh đã biết tôi gặt chỗ không gieo, thu nơi không vãi,

27 thì đáng lý anh phải gởi số bạc của tôi vào ngân hàng, để khi tôi đến, tôi thu được cả vốn lẫn lời chứ!

28 Vậy các ngươi hãy lấy yến bạc khỏi tay nó mà đưa cho người đã có mười yến.

29 Vì phàm ai đã có, thì được cho thêm và sẽ có dư thừa; còn ai không có, thì ngay cái đang có, cũng sẽ bị lấy đi.

30 Còn tên đầy tớ vô dụng kia, hãy quăng nó ra chỗ tối tăm bên ngoài: ở đó, sẽ phải khóc lóc nghiến răng."

 

Nếu nhìn bề ngoài, người đầy tớ thứ ba chỉ còn biết khóc và hối tiếc vì hiểu sai về chủ của mình: Thế anh đã làm gì đáng trách? Đơn giản chỉ vì anh sợ mà thôi: «tôi đâm sợ, mới đem chôn giấu yến bạc của ông dưới đất» (c25). Thế nhưng, anh giết người hay trộm cấp đâu, như lời một bài hát quen thuộc; anh trả đúng số tiền ông chủ trao…nhưng chính vì chữ «trao» này: đây là số tiền đã trao; ông chủ đã tin cậy nơi anh, nhưng đáp lại, anh sợ ông chủ. Tất cả cũng vì sự hiểu lầm đó, một bên thì tin cậy, một bên thì sợ. Hãy xem chữ giao phó, hay cho được dùng bao nhiêu lần: «người kia sắp đi xa, liền gọi đầy tớ đến mà giao phó của cải mình…» (c14) và khi ông trở về, lúc tính sổ, hai người đầy tớ trước nói: «Thưa ông chủ, ông đã giao cho tôi năm yến (hai yến), tôi đã gây lời…» (c20), và ông chủ đáp: «Khá lắm! hỡi đầy tớ tài giỏi và trung thành! Được giao ít mà anh đã trung thành, thì tôi sẽ giao nhiều cho anh» (c23)

Cả ba người tôi tớ đều được cư xử như nhau «tuỳ khả năng riêng mỗi người» (c15) và ông chủ chỉ muốn tin cậy hơn nữa. Hẳn đây là một bài học đầu tiên của bài dụ ngôn này! Chúa tin cậy nơi chúng ta; Chúa cho ta tham dự vào công việc của Ngài, tức là Nước Trời, tùy khả năng riêng mỗi người. Cụm chữ tuỳ khả năng riêng mỗi người, được nói lên cũng để trấn an chúng ta. Không nên mặc cảm những gì chúng ta không thể làm được; hơn nữa trong bài này, ông chủ không đi vào chi tiết sổ sách với hai người đầu; Ngài chỉ ghi nhận hai ông đã tham dự vào dự án của Ngài, bằng cách lo toan công việc của Chủ, và vì thế mà được ông khen. Đó cũng là điều duy nhất đòi hỏi nơi chúng ta: thực hành phần nhỏ của mình cho Nước Trời và chúng ta sẽ được nghe: Hãy an tâm, con đã làm những gì con có thể.

Sự tin tưởng ấy đi rất xa: Ông chủ chờ đợi những tôi tớ có sáng kiến, chấp nhận nguy cơ thất bại, ngay trong lúc vắng mặt. Đó là những gì hai người tôi tớ đầu làm: Sở dĩ họ đã được nhân đôi số tiền nhận được, vì họ đã dám chấp nhận thua lỗ. Trong lúc ấy, người thứ ba không chấp nhận mất bất cứ những gì; chính người này cẩn thận, hai người đầu thì không, nhưng hai người này lại được khen. Đứng trước sự tin cây của chủ, có thể có hai thái độ. Thái độ đầu tiên là nhìn nhận sự tin tưởng ông chủ ban cho, để dùng đó đáp lại xứng đáng lòng trông cậy của ông chủ. Đó là thái độ của hai người đầu. (Cùng một đề cương ấy, lập lại hai lần; ông chủ trao cho số tiền, người tôi tớ nói lúc tính tiền: «ông đã giao cho tôi năm yến, tôi đã gây lời được …» ông chủ khen và nói «… tôi sẽ giao nhiều cho anh». Có thể gọi đó là vòng xoay của lòng tin tưởng). Thái độ thứ hai là nơi người tôi tớ thứ ba: Ông chủ trao ban, nhưng anh không xem đó xuất phát từ lòng trông cậy; anh không nghĩ như thế là trông cậy; nên đem lòng sợ hãi ông chủ, anh cho rằng ông rất khắt khe. Qua đó, ông chủ cũng không trao nén bạc duy nhất cho anh. Thế nhưng, ông chủ thấy sự ngờ vực nơi người thứ ba này khá bất công, nên chờ đợi cố gắng của anh tuỳ khả năng riêng mỗi người. Thậm chí, người thứ ba có thể cho ông chủ gần như một bài học: Ông có công bằng lắm không, khi đòi hỏi nơi tôi hơn những gì ông trao cho tôi?

Bài dụ ngôn này, gợi lên cho chúng ta một bài khác được viết trong Thánh Kinh trước Chúa Giê-su, cũng giống bài hôm nay…Một ngày kia có một người được ông chủ trao cho một mảnh vườn, «để cày cấy và canh giữ đất đai.» (St2, 15).Trong vườn ấy «mọc lên đủ mọi thứ cây trông thì đẹp, ăn thì ngon» (St2, 9)…Con người chăm sóc mọi thứ cây, chỉ trừ một cây chỉ dành cho Thiên Chúa…Hẳn, Ngài có lý do của Ngài…Và người ấy - ta cho ông cái tên là A-đam – không được tư vấn nghiêm túc, đâm ra ngờ vực ông chủ có ý không ngay lành. Thế rồi, ông lao vào vòng xoắn vô tận của ngờ vực và hận thù. Chính cái vòng lẩn quẩn ấy ta gọi là tội tổ tông, vì lẽ nó phá hoại mọi quan hệ từ gốc rễ.

Còn có một câu rất khó trong bài này: «Vì phàm ai đã có, thì được cho thêm và sẽ có dư thừa; còn ai không có, thì ngay cái đang có, cũng sẽ bị lấy đi.» (c29) .

Có một câu tương tự trong sách Châm Ngôn: «Hãy giáo huấn người khôn, họ sẽ khôn hơn nữa. Hãy dạy bảo người công chính, họ sẽ hiểu biết thêm.» (Cn9,9) Hãy thử nghĩ đến một biểu tượng: mỗi lần ta đi đúng hướng, mỗi phút, mỗi bước, chúng ta đến gần đích hơn; nhưng khi ta quay lưng với đích điểm của cuộc hành trình, mỗi phút qua đi, mỗi bước làm cho chúng ta xa đích thêm lên.

Nhưng xin trở về hai người tôi tớ đầu, vì bài đề nghị hai người này làm mẫu gương cho chúng ta: Họ tin tưởng vào lòng cây trông nơi họ, và đó là điều vĩ đại - bởi vì năm yến (hay hai hoặc một yến) là một số tiền đáng kể - và họ dám lấy sáng kiến có nguy cơ thất bại. Vào thời điểm Chúa Giê-su, lúc Ngài sắp giáp mặt với cái cái chết và chia sẻ cho Giáo Hội, cho các môn đệ của Mình; bài học này rất rõ ràng: Cho dù phải chờ đợi ngày Chúa trở lại còn lâu, các môn đệ mọi thời còn phải quản lý kho tàng Lời của Chúa; phải biết lấy sáng kiến để mang lại hoa trái. Như Tin Mừng theo Thánh Gio-an nói: «Tình yêu không biết đến sợ hãi; trái lại, tình yêu hoàn hảo loại trừ sợ hãi, vì sợ hãi gắn liền với hình phạt và ai sợ hãi thì không đạt tới tình yêu hoàn hảo.» (1Ga4, 18)  

***

Tác giả: bà Marie-Noelle Thabut
Nguồn: http://www.eglise.catholique.fr/
Dịch giả: Ernest Marco Huỳnh Lương


Ý kiến của bạn


Mã an ninh
Click thay đổi mã khác

Copyright @ 2021 Cursillo Sài Gòn
Ban Biên tập trang Web Cursillosaigon.org
Email: cursillosg2015@gmail.com